KÝ SỰ ĐƯỜNG 7 - CÚ ĐIỆN THOẠI BẤT NGỜ

Vừa qua trang Lính Tây Nguyên có đăng loạt bài KÝ SỰ ĐƯỜNG 7 của bạn Cao Phương Giang - Cựu chiến binh Trung đoàn 64 - Sư đoàn 320 . Trên đường 7 những ngày tháng 3 năm 1975 không chỉ có những trận đánh , ở đó còn có nhiều câu chuyện rất cảm động , đầy ắp tình người . Hôm nay trang LTN đăng tiếp một bài của bạn Quách Sơn , lính trinh sát Sư đoàn 320 , chúng tôi rất mong các bạn Sư đoàn 320 viết tiếp các câu chuyện xảy ra trên đường 7 năm 1975 để KÝ SỰ ĐƯỜNG 7 ngày càng phong phú

KÝ SỰ ĐƯỜNG 7 - CÚ ĐIỆN THOẠI BẤT NGỜ


Chiều tối nay nhận được cuộc điện thoại nhìn vào máy rất nhiều số mình đoán chắc bọn lừa đảo quốc tế đây, nhưng cứ gọi mấy lần , phía bên kia có tiếng người phụ nữ nói tiếng miền Nam , tôi mạnh dạn bấm máy: alô ! Vâng tôi nghe đây ! và thế là chị đó nói một mạch liền, anh ơi sao em mời anh và gia đình sang chơi mà anh không sang , rồi tiếng mếu máo trong tiếng suỵt soạt vì khóc , anh ơi ! anh là ân nhân của gia đình em, cuộc đời này cha mẹ sinh ra em một lần và anh sinh ra em một lần thứ 2, anh ơi em nhớ mãi ngày 18 tháng 3 năm 1975 đó anh đã cứu cả gia đình em ở trong rừng sâu, đã 2 ngày chạy loạn lên rừng 2 vợ chồng em và 4 đứa con bị lạc trong rừng vừa đói , vừa khát một đứa con đã chết vì khát và đói may sao gặp được anh giải phóng và anh là người bắt em dẫn anh đến chỗ vợ chồng em vừa đào bới cát để định vùi con xuống nhưng gặp các anh giải phóng em đã bỏ con và chạy trốn, khi em dẫn anh đến với đứa con bé đã chết và anh bê cháu lên rồi anh rót vào mồm con hớp nước và thế là một lúc sau con em nó chép miệng và sống lại, thế rồi anh nấu cháo cho gia đình em ăn và anh bảo phải từ từ chưa ăn cơm được hãy ăn cháo đã và suốt ngày hôm đó anh đeo ba lô súng đạn và anh đưa con em lên trên ba lô và cứ thế đi suốt buổi để đưa cả gia đình em về nơi tập kết những người dân tị nạn chạy từ Tây Nguyên về cheo reo, anh chia tay gia đình em và hành quân đi tiếp sau đó vài hôm gia đình em được xe của giải phóng chở về nhà ở thị xã Kon Tum và một năm sau gia đình em có người bảo lãnh sang Mỹ, từ đó đến ngày trời sui đất khiến em về thăm quê và vô tình gặp được lại anh ở khách sạn tại Sài Gòn, anh nhớ không lúc đó anh đang ngồi ở tiền sảnh khách sạn em đi qua và ánh mắt nhìn nhau em đã nhận ra anh là anh giải phóng năm 75 đã cứu cả gia đình em từ cõi chết TRỞ VỀ, câu đầu tiên em hỏi anh có phải đã từng tham gia trận chiến ở Cheo Reo năm 75 không, và thế là em ôm lấy anh và nói ân nhân của em đây rồi, lúc đó em nói với anh rằng gia đình em đã sang định cư ở Mỹ và mời anh sang chơi để vợ chồng em được đền đáp, và em nói giờ đã đến lúc phải lên sân bay để bay sang Mỹ và em biếu anh 1 ngàn đô la ấn vào tay anh nhưng anh không nhận mà anh chỉ cầm 1 trăm để đáp lại sự tri ân của em thôi, anh ơi chúng em cũng già và anh cũng già rồi anh hãy cố gắng thu xếp để sang Mỹ chơi với gia đình em anh nhé , mình cảm ơn em gái và nói rằng anh bị huyết áp , tiểu đường nên không dám đi xa đâu, thôi ơn trời đã tìm được nhau để nói lời cảm ơn và trao gửi vậy là đủ lắm rồi, anh xin cảm ơn em và gia đình bên đó nếu về Việt Nam hãy về Bắc Ninh để thăm gia đình anh và quê hương anh em nhé...
Cú điện thoại của người phụ nữ làm tôi nhớ lại câu chuyện đã xảy ra cách đây 44 năm trên đường 7
Ngày 18/3/75 , chúng tôi cùng Sư đoàn hành quân từ Gia Lai xuống Cheo reo để chặn đứng việc rút quân của quân đoàn 2 ngụy từ Tây Nguyên chạy theo đường 7 về tập kết ở thị xã Cheo reo, khi rút chạy địch mang theo cả gia đình cùng chạy theo vì vậy lượng xe và người dân cùng với xe quân xa của địch lên đến hàng vạn người, xe tăng xe GMC xe khách xe lam xe máy nói một cách đúng nhất là một tập đoàn xe và người hỗn hợp cùng rút chạy trên con đường 7 dài hàng mấy km, sau khi bị chặn đánh và chiếc cầu vượt qua sông Ba bị đánh sập thì toàn bộ số xe và người bị ùn đặc lại ở đó, lính thì vứt bỏ súng mang theo vợ con chạy tản sang 2 bên rừng lực lượng địch chống lại thì bị ta tiêu diệt và bắt làm tù binh, sau khi đã làm chủ hoàn toàn thị xã thì tổ trinh sát của chúng tôi được nhận nhiệm vụ cắt rừng hành quân cấp tốc đi xuống Tuy Hòa Phú Yên để chuẩn bị chiến trường cho sư đoàn sẽ xuống đánh chiếm thị xã Tuy Hòa Phú Yên, tổ trinh sát của chúng tôi có 3 người cắt rừng đi thì bỗng thấy có tiếng người í ới ở dưới khe suối, chúng tôi sẵn sàng chiến đấu ngay và tiếp cận tới nơi có tiếng người nói đó khi đến gần tôi nhìn thấy một người đàn ông mặc áo lính và một người phụ nữ cùng với 2 đứa trẻ con, người đàn ông đang dùng 2 bàn tay bới cát ở lòng con suối cạn chắc để tìm nước cho gia đình uống, tôi mở khóa an toàn súng và hô to giơ tay lên, 2 vợ chồng run rẩy lập cập giơ tay lên và miệng ấp úng lạy ông giải phóng chúng tôi là dân chạy từ Kon Tum về đến đây thì bị pháo kích và bị chặn lại gia đình tôi chạy lên rừng đã 3 ngày đói khát không có nước uống một đứa con bé đã chết khát tôi đang đào cát để mong tìm được nước cho vợ con vừa nói ông ta vừa rút ở túi áo ra căn cước để chứng minh là dân thường từ Kon Tum chạy xuống, tôi cầm tờ căn cước xem xong và bảo anh chị cứ yên tâm chúng tôi không giết dân đâu và bảo vợ chồng người dân dẫn đến nơi đứa con bé bị chết, lúc này tôi mới nhìn 2 bàn tay của ông ta ngón tay đều chảy máu các đầu ngón tay tướp ra rỉ máu bởi đào cát tìm nước, khi dẫn đến nơi cháu bé nằm tôi sờ người cháu vẫn thấy ấm môi khô thâm đen nhưng vẫn còn cử động khẽ tôi bế cháu lên và lấy bi đông nước rót mấy giọt vào cái miệng đã khô khốc và thâm đen đó thì chỉ một lúc cái miệng đó đã chóp chép và đôi mắt từ từ mở ra, tôi bảo anh Lưỡng đồng đội của tôi pha cho bé tý đường vào nước và khi tôi đổ nước đường cho bé uống được lúc thì cháu đã ngồi được và nở nụ cười gượng gạo và ánh mắt vẻ thăm dò những người nào đang ở cùng cha mẹ bé đây, sau khi bé tỉnh lại thì chúng tôi tìm củi để nấu cháo cho gia đình họ ăn bởi vì nếu cho họ ăn cơm hay lương khô luôn thì sợ họ sẽ chết vậy chúng tôi mới nấu cháo để họ ăn, khi ăn cháo xong tôi mới lấy toàn bộ số băng mang theo của 3 anh em ra băng vết thương 10 đầu ngón tay của ông ta và những bàn chân toe toét máu của cả gia đình chạy mấy ngày trên rừng mà không còn giày dép, khi băng xong chúng tôi bảo bây giờ anh chị phải cố gắng đi còn mấy đứa bé thì chúng tôi mỗi người mang một đứa để lên trên ba lô và cắt rừng đi ra ngoài đường số 7 để đến nơi tiếp nhận dân tị nạn của huyện đang tổ chức ở gần thị xã Cheo reo, lại thêm gần một ngày trèo đèo lội suối mang ba lô súng đạn gạo nước rồi đứa bé trên lưng nữa mỏi mệt vô cùng nhưng cũng đến được nơi để trao cho cán bộ dân sự họ đón gia đình, khi chia tay họ ôm chặt lấy chúng tôi và 2 vợ chồng lại ngồi xuống bái lạy và khóc cùng lời cảm ơn ông giải phóng, tôi ôm lấy mọi người và kéo họ đứng dậy và chúc bình an, chúng tôi lại hối hả cắt rừng để đi tiếp hàng trăm km nữa để về với núi chóp chài Tuy Hòa nằm lưng chừng núi với những bụi cây lúp xúp che không kín người, bên trên đỉnh núi là đại đội hải quân của địch đóng bên dưới chân núi là dân của vùng địch kiểm soát, ngày nằm chúi ở đó đêm xuống núi và đi vào trong sân bay cùng dinh tỉnh trưởng, ty cảnh sát ngụy, sau một tuần trinh sát , sáng 1 tháng 4 dẫn bộ binh mình tiến vào đánh chiếm các mục tiêu và đến 11 giờ trưa ta đã làm chủ và giải phóng hoàn toàn thị xã Tuy Hòa, để rồi lại tất tả lên xe xuôi đường 14 về giải phóng Sài Gòn, thế rồi một ngày tháng 3 năm 2013 tôi vào lại Sài Gòn để tham gia chương trình vì bạn xứng đáng để lấy tiền giúp gia đình đồng đội ở Thái Nguyên nghèo khổ bệnh tật và cái duyên trời sắp đặt đến để cho tôi và người phụ nữ là vợ là mẹ của gia đình mà ngày trận đánh thị xã Cheo reo tôi cứu sống lại được gặp nhau, đó là buổi sáng khi sắp đến giờ để vào trường quay của đài truyền hình chơi tôi ngồi chơi uống nước ở ngoài tiền sảnh của khách sạn , tôi đang nói chuyện với mọi người ở đó thì có một người phụ nữ ăn mặc sang trọng đi qua và người đó dừng lại nhìn tôi và nghe tôi nói chuyện, và rồi tôi cũng nhìn bà đấy bà đấy nhìn tôi và tôi không ngờ người phụ nữ đó đi đến gần hơn và hỏi, xin phép ông cho tôi hỏi có phải ngày xưa năm 1975 ông có tham gia trận chiến ở Cheo Reo không ạ, lúc đó tôi đang mặc quân phục để chuẩn bị vào đài truyền hình quay chương trình vì vậy bà ta biết tôi là bộ đội ngày xưa, tôi trả lời bà ta đúng rồi bà ạ sao bà lại biết vậy, và cứ thế là bà ta chạy đến sát tôi nói nếu không nhầm thì đúng là ông và 2 ông giải phóng nữa đã cứu cả gia đình em ở giữa rừng bị lạc đói khát, tôi ngỡ ngàng mất vài giây và định thần lại rồi tôi nói, đúng rồi chị ơi ngày đó chị và anh cùng 3 đứa con đang lạc ở trong rừng mấy ngày và tôi còn nhớ chị đưa tờ giấy căn cước là chị ở Kon Tum cơ mà, chỉ đợi có vậy chị ta ôm chầm lấy tôi và vừa khóc vừa nói anh đúng là ân nhân của gia đình em rồi, em cứ đi tìm mà không tìm được mấy chục năm qua anh có biết không, sau hôm anh cứu gia đình em đưa về cho huyện gia đình em ở đó 2 hôm rồi được đưa trở lại Kon Tum và sau mấy năm gia đình em được đi sang Mỹ theo quy định của Mỹ và Việt Nam lúc bấy giờ, bây giờ vợ chồng em đang sống ở California đây là số điện thoại của em tiếc quá em đã phải đến giờ lên phi trường để bay sang Mỹ, em về thăm Kon Tum được tháng rồi về Thắp hương cúng giỗ ông bà. Bây giờ em phải đi xe đã đón rồi, anh cho em gửi anh 1 ngàn đô la để tạ ơn và mời gia đình anh sang Mỹ chơi để vợ chồng cùng các con em được có cơ hội trả ơn anh, tôi nói với bà đấy rằng đúng là trời đã cho chúng ta gặp nhau và hứa sẽ cố gắng hết sức thu xếp sang chơi nhưng số tiền này tôi không nhận mà tôi sẽ nhận 1 trăm để làm tin và cũng là vật kỉ niệm, người phụ nữ đó lên xe cánh tay vẫy vẫy tôi và vợ chạy theo cùng giơ tay vẫy lại, tôi sực nhớ ra sắp tới giờ vào đài truyền hình htv9 để lên sóng rồi, và tôi quay trở lại phòng chuẩn bị quần áo và đợi mấy người đồng đội ở Sài Gòn đến để cùng lên xe đi vào trong trường quay, hôm đó tôi chơi rất xuất sắc , tôi vui tôi đọc thơ tôi hát quan họ trên trường quay cùng với MC Trấn Thành và mấy trăm khán giả, buổi chơi chương trình hôm đó có những tràng cười và cũng có nhiều nước mắt cả trường quay cùng khóc bởi những số phận của những người lính trinh sát đánh Mỹ gian khổ ác liệt về đời thường họ bị bệnh tật và nghèo đói, không biết vì vong linh của đồng đội hay niềm vui vừa gặp được người mà mình đã cứu sống cả gia đình ngày chiến trận hay vì mình chịu khó học hỏi để rồi kết quả hôm đó mình được gần 70 triệu đồng để giúp gia đình đồng đội và cũng là số tiền đạt được cao nhất từ trước đến giờ.
Hôm qua lại nhận được điện thoại từ Mỹ gọi về khóc mếu trách cứ và cảm ơn nữa rồi lại hứa rồi sẽ thu xếp để sang chơi và những tiếng sụt sịt lại ở đầu máy bên kia và dặn lại nhất định ông phải sang nhé...vâng nếu trời cho khỏe vợ chồng mình sẽ sang mà...