CHUYỆN VUI Ở CHIẾN TRƯỜNG , KHÔNG HỀ THÊM BỚT

 51 NĂM - CHUYỆN BÂY GIỜ MỚI KỂ

Lê Sơn - E28
CHUYỆN VUI Ở CHIẾN TRƯỜNG , KHÔNG HỀ THÊM BỚT
...
Năm 1969.
Có ai ở Hạ Hoà - Phú Thọ , tôi xin kể câu chuyện về anh Tuyển - anh nuôi của Tiểu đoàn 1 - trung đoàn 28.
Chuyện là thế này : Anh Tuyển hơn tôi 10 tuổi , nhưng cùng nhập ngũ năm 68 . Anh có nước da ngăm đen , khỏe mạnh và rắn chắc , anh không được đi học nên không biết chữ nên được phân công làm nhiêm vụ anh nuôi , chuyên đưa cơm lên trận địa , mặc dù vậy anh luôn khao khát được trực tiếp chiến đấu cho nên đi đâu lúc nào anh cũng mang theo khẩu AK bên mình.
Tôi làm trinh sát nên thường dẫn anh và mấy anh nuôi đưa cơm lên chốt . Mỗi khi trên đường đi gặp pháo địch bắn anh thường hay nói đùa : kệ mẹ nó , việc ai nấy làm , chết có số.
Nhiều lần đưa cơm lên trận địa mà gặp địch nổ súng là anh cũng ở lại chiến đấu cùng đơn vị , không ngần ngại , ấy thế mà anh không hề bị thương lấy 1 lần , chỉ khổ nỗi anh không biết chữ . Vào chiến trường gần 1 năm thì anh nhận được thư của vợ , .anh nhờ anh em đọc thư hộ . Trong thư có đoạn viết :
- Anh à , hôm nay trời mưa , Bầm bảo em ở nhà nghỉ , tranh thủ xay giã vài cối lúa , chó nhà mình vừa đẻ 6 con , Bầm dặn anh bao giờ hết chiến tranh anh về đừng sang chơi với nhà bác Hoành nữa , Bầm và bác ấy cãi nhau rồi.
Tranh thủ em giải lao đi anh ..., em nhớ anh em nói chuyện với anh thế thôi.
Người Hạ Hoà - Phú Thọ thật thà là vậy đấy các bạn ạ.....