MỘT MÌNH 13 NGÀY SỐNG TRONG VÒNG VÂY QUÂN THÙ

KỶ NIỆM 71 NĂM NGÀY THƯƠNG BINH - LIỆT SỸ ( 27/7/1947 - 27/7/2018 )
Bị thương rồi bị lạc , không vũ khí , không lương thực , thực phẩm , không nước uống , không thuốc men . Một mình 13 ngày sống trong vòng vây quân thù trên đất CPC . Trần Văn Quý - Trung đội trưởng thuộc C9/D6/E24 , quê Quyết Tiến - Xuân Viên - Yên Lập - Phú Thọ đã sống và trở về Việt Nam như thế nào ? Mời các bạn xem bài viết dưới đây của Nguyễn Đình Thi.
MỘT MÌNH 13 NGÀY SỐNG TRONG VÒNG VÂY QUÂN THÙ
Nguyễn Đình Thi 
(Ghi theo lời kể của Trung đội Trưởng Trần Văn Quý - C9/D6/E24 , quê Quyết Tiến - Xuân Viên - Yên Lập - Phú Thọ)
Bị thương ở mắt , tôi phải trở về hầm y tá băng bó vết thương , nhưng địch vẫn tiếp tục tấn công vào chốt của Đại đội , tôi lại bị tiếp một mảnh đạn ĐKZ xuyên qua hàm . 4 ngày qua đại đội tôi cùng Tiểu đoàn chốt giữ ở đây - bản Pờ Lon ( CPC ) bị địch bao vây vo tròn . Nhìn xung quanh chỗ nào cũng thấy lố nhố địch . Mấy lần Tiểu đoàn tổ chức giải vây cho Đại đội tôi nhưng vẫn không thành . Hôm vào đây đêm 29/2/1978 , quân số đại đội tôi là 86 người , đến hôm nay 4/3/1978 , mới có 4 ngày , Đại đội giờ chỉ còn 16 người . Sáng nay 4/3/1978 , trời chưa sáng , địch lại hò hét , nổ súng tấn công vào chốt chúng tôi . Đạn địch nổ tứ phía . Biết không thể cầm cự được nữa vì người còn ít , súng đạn còn lại không đáng là bao . Tôi bàn với anh Quyền đại đội trưởng :
- Không thể giữ được nữa đâu anh , ở lại đây sẽ chết hết ! Giờ em chạy ra hướng cửa mở , hút địch về hướng đó . Anh cùng anh em còn lại rút theo hướng khác !
Nói xong , tôi lao lên khỏi hầm chạy về hướng cửa mở nơi có Kỷ và Ngọc của Trung đội tôi đang chốt giữ ở đó , kêu lớn :
- Kỷ ơi ! Ngọc ơi ! rút thôi ! mọi người bắt đầu rút rồi ! Tôi cố kêu thật to để Kỷ và Ngọc biết vì trước đó không có cách nào báo cho Kỷ và Ngọc được .
Phát hiện tiếng tôi kêu và chạy , địch quay súng hướng về phía tôi , bắn như vãi đạn . May quá tôi không dính một viên đạn nào . Chạy thêm chừng 200m thì mệt quá không thể chạy được nữa , thấy một bụi le to bị đạn đổ rạp , tôi chui vội vào trong đó nằm , vơ vội ít lá ở ngoài nấp lỗ vừa chui vào và phủ một ít lá lên người để chúng không nhìn thấy . Nằm trong bụi le tôi nghe rõ tiếng chân bọn chúng đi lùng sục ở phía ngoài , tôi nghĩ phen này mình chắc chết , nhưng may làm sao chúng không phát hiện ra tôi nằm trong đó . Chiều hôm đó chúng lại đi lùng sục , tới bụi le chỗ tôi nằm chúng bắn một loạt đạn , do chúng bắn hơi cao tôi lại nằm sát đất nên may quá tôi không sao . Cả ngày hôm đó tôi vẫn nằm im trong bụi le . Tôi biết thế là mình đã nằm trong vòng vây quân thù rồi ! Bao nhiêu ý nghĩ , bao nhiêu câu hỏi cứ xoay quanh tôi . Làm thế nào để thoát được chúng trở về Việt Nam ? Làm thế nào để sống trong những ngày tới ? vì trong tôi lúc này không có một thứ gì ! Vũ khí không , lương thực không , nước không , trong khi vết thương của tôi vẫn rỉ máu , đau nhói . 3 ngày đầu tôi phải nằm im trong bụi le đổ , không dám ra ngoài vì địch liên tục đi lùng sục . Cái đói , cái khát lúc này cũng hành tôi thật dữ dội . Bụng tôi lúc thì réo lên , lúc thì như có ai cào cấu , đầu óc quay cuồng lúc nào cũng nghĩ đến cơm , đến nước . Môi tôi cũng bắt đầu khô , họng rát như phải bỏng , tôi bắt đầu phải dùng nước tiểu của mình để uống , nhiều lúc đói quá tôi lả đi không biết gì . Đêm thứ 3 tôi quyết định bò ra ngoài xem có kiếm được cái gì ăn và uống không , may mắn làm sao cách chỗ tôi nằm chừng 15m có cây Loọng bị cháy dở ,một số quả rụng xuống đất ( quả Loọng giống quả Thổ của Việt Nam , to gần như nắm tay , ăn có vị chua chua , ngọt ngọt ) , gần đó có mấy cây mua bị đạn còn trơ một vài cành với ít lá , tôi vơ vội những quả Loọng rụng và ngắt nốt số lá mua còn sót lại , cất vào chỗ nằm để dự trữ . Lấy được ít quả Loọng và lá mua rồi song tôi không thể nhai được do xương hàm bị đạn , tôi đành lấy tay chà nát quả Loọng và lá mua rồi đưa từng ít một vào mồn ăn . Nằm trong bụi le vừa nóng , vừa đói , vừa khát nhưng tâm trí tôi lúc nào cũng nghĩ cách tìm đường về Việt Nam . Tôi ao ước gặp được ai hoặc gặp được đơn vị nào của ta đánh sang nhưng đã 3 ngày trôi qua không thấy một tia hy vọng nào . Ngày thứ 4 do bẩn và do không có thuốc , vết thương trên má tôi bị nhiễm trùng , đã xuất hiện giòi , chúng bò lổm nhổm trên má . Nhớ ngày ở quê , mẹ tôi bảo cái gì ăn được cứ ăn , vả lại lúc này đói quá thế là tôi nhặt những con giòi đang bò trên má cho vào mồn ăn , lúc đầu nghĩ thấy ghê ghê , ăn thử một con thấy béo béo , thế là chén sạch , chẳng nghĩ gì khác . Sang ngày thứ 5 vết thương của tôi sưng tấy , rất đau . Tôi bị sốt liên tục , còn ít thuốc lào đựng trong túi ly non hôm trước Phúc bạn tôi ở Tiểu đoàn 5 cho , tôi lấy lá mua ra nhai rồi trộn lẫn thuốc lào , đắp lên vết thương , bọn giòi say thuốc lào lăn ra chết , vết thương của tôi từ hôm đó cũng đỡ dần . Những ngày tiếp theo ngày nào cũng vậy , ban ngày tôi nằm im , ban đêm tôi lại bò ra ngoài để kiếm đồ ăn và tìm đường về Việt Nam . Có đêm tôi bò ra ngoài tới 3 lần , nhưng lần nào cũng phải quay lại vì nghe thấy tiếng bọn Miên ho , đặc biệt là mùi thuốc D bọn chúng hút , cách vài chục m vẫn ngửi thấy . Tôi nhớ đêm thứ 11 hay 12 gì đó , tôi bò ra ngoài được hơn 100m thì phát hiện chiếc hầm kèo mà tôi và anh em trong đơn vị đã chốt hôm trước . Tôi chui xuống hầm xem có kiếm được vũ khí hay xem có anh em nào của ta còn ở đây không . Vừa chui vào hầm thì nghe tiếng bọn Miên sì sào từ phía sau đi tới . Phen này chắc chết ! Tôi nghĩ vậy rồi lấy 2 tay bám vào cây gỗ nóc của hầm kèo , đu treo người lên sát nóc hầm . May mắn làm sao bọn địch đi tới hầm tôi đang nấp , mỗi tên ngó vào một cửa hầm nhưng vì tôi đu người lên cao , nhìn không thấy gì chúng bỏ đi . Thật hú vía .
( Mời các bạn xem tiếp kỳ tới: TRỞ VỀ)