NHỚ ANH , NGƯỜI TRƯỞNG BẾN ĐÒ TRÊN SÔNG PÔ KÔ
Mậu Kiều - E28
Năm 1972 , sau khi đánh thị xã Kon Tum rút ra , chúng tôi lại nhận nhiệm vụ mở bến đò trên dòng sông Pô Kô để vận chuyển lương thực , thực phẩm và vật tư , khí tài qua sông chuẩn bị cho các trận đánh tiếp theo . Chúng tôi ở bến DIÊN BÌNH khoảng chừng hơn một tháng thì lại nhận lệnh chuyển xuống bến dưới ĐAK MUT gọi là bến Đ29 . Để tránh bị lộ , hàng hoá , vật tư chúng tôi chỉ chở vào ban đêm còn ban ngày phải dìm đò chìm xuống sông . Một hôm có một đơn vị bạn chờ qua sông , họ nấu ăn bên bờ bên kia , khói lên quá dày , bên này chúng tôi quát sang thế nào cũng không nghe . Một lúc sau một chiếc máy bay trinh sát L19 đến , nó vè vè xung quanh khu vực phát ra khói . Với kinh nghiệm của người lính dày dạn chiến trường anh Túc - tổ trưởng bến đò bảo chúng tôi :
- Chúng mày xuống hầm trước đi nếu không trực thăng nó đến là không xuống kịp đâu !
Nghe lời anh , mấy anh em chúng xuống hầm trước còn anh vẫn đứng ở trên để quan sát . Anh Túc vừa nói xong thì đã thấy trực thăng địch kéo đến , chúng lượn một vòng rồi bắn xối xả xuống khu vực có khói bốc lên , bỗng chúng bắn một quả Rốc két sang bên này sông chỗ chúng tôi ở . Quả đạn trúng ngay vào cái dây leo to trên nóc nhà , phát nổ . Anh Túc chưa kịp xuống hầm bị một mảnh đạn găm vào đầu , óc văng ra ngoài và một mảnh cắt đứt luôn dây võng làm anh ngã xuống nền nhà . Hai tiếng sau anh Túc mất , tức quá tôi mới chửi đổng sang bên kia sông :
- Tiên sư chúng mày , bảo chúng mày không nghe làm chúng tao bị vạ lây !
Lạ quá chẳng thấy họ trả lời tưởng họ cũng đứt hết rồi . Lo mai táng cho anh Túc xong , chờ cho trời tối chúng tôi mới vớt đò lên rồi bơi sang sông để đón họ , định bụng sẽ chửi cho họ một trận cho đỡ tức , khi sang đến nơi , chúng tôi lên bờ , đến nơi khi sáng có anh em bộ đội mình đun nấu nhưng rất lạ là chẳng thấy ai , chỉ thấy mùi khét lẹt của bom đạn và những cành cây trúng đạn rơi lả tả . Thế đấy không biết họ có sao không nhưng chúng tôi thì mất người chỉ huy bến . Thật là đau xót ! Gần 50 năm đã trôi qua nhưng không lúc nào tôi nguôi thương nhớ về anh , một người đồng đội , một người anh kính yêu . Tôi chỉ biết anh quê ở Hà Tĩnh cũng không biết rõ anh thuộc huyện nào ? Không biết giờ phần mộ anh giờ ở đâu để tôi có thể đến được thắp cho anh một nén hương .