KÝ ỨC VỀ CHA !!! CÔNG LAO VỀ MẸ !!!

Đặng Xuân Chính - quê xóm Ngoài , xã Mỹ Hưng - huyện Mỹ Lộc - Nam Định , có cha là Liệt sỹ Đặng Hữu Tần - đơn vị C4 , D460 , E568 hy sinh ngày 27/5/1970 , tại binh trạm Bắc ( Kon Tum ) . Khi cha hy sinh Chính mới được 5 tháng tuổi . Sau bao năm nỗ lực tìm cha , nhưng đến giờ vẫn vô vọng . Đặng Xuân Chính đã trải lòng về người cha yêu thương của mình . Trang Lính Tây Nguyên xin giới thiệu với bạn đọc bài viết này của Đặng Xuân Chính

KÝ ỨC VỀ CHA !!! 
CÔNG LAO VỀ MẸ !!!

                                      Đặng Xuân Chính

Những người thân sống quanh ta, Bố & Mẹ yêu thương ta nhiều đến mức ta tưởng điều đó là bổn phận của họ, có thể ta không quí trọng. Đến khi họ không còn hơi thở, vĩnh viễn không còn có mặt trên cõi đời này nữa, ta mới biết khoảng trống họ để lại trên đời này là quá lớn . Đời người trôi qua rất nhanh. Từng giây, từng phút được sống trên đời vốn dĩ đã là những món quà vô giá mà cuộc sống ban tặng. Mỗi giây phút trôi qua sẽ biến mất vĩnh viễn, điều đọng lại chỉ còn trong kí ức.
*****
Kí ức ! Những năm tháng khi bố đi xa, kỷ vật bố để lại trên đời này chỉ còn tấm ảnh và những lá thư gửi về cho mẹ. Thư bố viết rất tình cảm, hỏi thăm từng người thân, luôn động viên mẹ chăm sóc chúng con. Bố còn gửi gắm yêu thương của mình, qua những bài thơ, dạt dào, sâu lắng tình cảm của người lính xa nhà, thương nhớ người thân ở hậu phương. Con đã không thể nhớ nổi bao lần đọc thư của bố nhoà trong nước mắt, ngơ ngẩn ngắm ảnh bố quên cả thời gian. Con hình dung về bố, qua hồi tưởng của mẹ, của người thân và qua câu chuyện của hai anh, vẫn hờn dỗi bố trong vài lần nghỉ phép, vì khi ấy các anh cũng còn quá nhỏ.
Bước vào tuổi thiếu niên, con cảm nhận được, mình thiếu thốn tình cảm nhiều so với bạn bè cùng lứa. Có những lần con đã từng giận bố, vì khao khát muốn gặp bố mà không được. Theo lời của mẹ, bố đi công tác xa thôi, mà sao mãi không về.
Lớn thêm lên, biết sự thật bố đã hy sinh, con mới hiểu khoảng trống bố để lại cho mẹ và gia đình là quá lớn. Mẹ nén chịu nỗi đau khi chồng đã hy sinh, gánh vác việc nuôi dậy 3 người con trai, khi ấy mẹ chưa tròn 30 tuổi và con lúc đó vẫn đang còn ẵm ngửa.
Mẹ là người phụ nữ chịu khó và rất kiên cường. Tuy vất vả trăm bề nhưng vẫn không ngừng phấn đấu, nên mẹ rất giỏi giang trong công tác. Mẹ đã hy sinh tuổi thanh xuân, ở vậy chăm chút, bao bọc, dìu dắt chúng con vượt qua những năm tháng gian nan khi thiếu vắng bờ vai của bố. Để có được cuộc sống của chúng con hôm nay, mẹ đã một mình vật lộn với bao khó khăn vất vả, sự chịu đựng, công lao của mẹ đối với chúng con lớn biết nhường nào. Gần đây, tuổi đã cao, sức khỏe suy yếu nhiều nhưng mẹ vẫn luôn mong mỏi những điều tốt nhất, đến với con cháu của mình . Mẹ vĩ đại là thế, nhưng cả đời không đòi hỏi điều gì cho riêng mình, không đòi hỏi cả những hiếu nghĩa của con cháu mà đáng ra mẹ phải được hưởng những điều tốt nhất. Chúng con vẫn có lỗi với mẹ, nhiều việc đã khiến mẹ phiền lòng. Quỹ thời gian của mẹ không còn nhiều nữa. Con rất muốn những ngày tháng còn lại trên đời này, mẹ được vui vẻ, hạnh phúc bên con cháu. Con thường nhắc đến công lao của mẹ với gia đình nhỏ của con và luôn tâm niệm, dù chăm sóc mẹ chu toàn, cũng không thể bù đắp được một phần sự hy sinh của mẹ đối với chúng con.
Con lớn khôn trong vòng tay yêu thương, dạy dỗ ân cần của mẹ. Hình hài, cốt cách của bố, người sỹ quan đẹp trai trong tấm ảnh, luôn dõi theo con với ánh mắt nhìn trìu mến, tiếp cho con nghị lực, sự mạnh mẽ của người đàn ông. Con nhớ bố nhiều, hình bóng bố luôn trong sự tưởng tượng của con. Nhưng nỗi nhớ vô hình, con không sờ được, cũng không nắm được và không thể ôm ấp vào lòng . Sinh ra trên đời, được làm kiếp người là một ân huệ, bố mẹ đã cho con ân huệ đó . Ân huệ mà cả đời con cũng chưa thể đền đáp được .
Noi gương bố, anh em con đều lên đường nhập ngũ. Con được là Bộ Đội Cụ Hồ, đứng trong hàng ngũ Quân Đội Nhân Dân Việt Nam. Con rất tự hào vì được trưởng thành trong quân đội, tiếp nối cha anh. “Lớp cha trước, lớp con sau. Đã là đồng chí chung câu quân hành”.
Có hàng trăm ngàn lí do, khiến cho bất kể mỗi người trong chúng ta, ai cũng có thể ra đi, rời khỏi thế giới này, trở về cát bụi. Thế hệ của bố cùng đồng đội, có thể biết trước được điều gì sẽ đến với mình. Vẫn trọn cách vinh quang nhất, lên đường nhập ngũ theo tiếng gọi của tổ quốc, chiến đấu và anh dũng hy sinh cho sự nghiệp cách mạng, giải phóng miền nam, thống nhất đất nước . Con cũng bước qua ngưỡng của nửa đời người, cũng tạm hiểu những lẽ ở đời, không còn bồng bột nữa. Cảm nhận về bố vẫn còn nguyên vẹn, con luôn đau đáu muốn tìm thấy nơi bố yên nghỉ, đưa bố trở về với quê hương.
Bao năm nay con vẫn lặn lội tìm bố . Ước nguyện lớn lao nhất của con muốn được ôm bố một lần trong đời mà đến giờ vẫn khó thành hiện thực. Có thể, nếu may mắn con tìm được đến nơi bố hy sinh, thì thân thể của bố và đồng đội đã hoà vào cát bụi , mãi yên nghỉ trong lòng đất mẹ Việt Nam. Nhưng dù thế nào, nếu mọi việc theo sự mong muốn của con, nhất định con sẽ đến thực địa chiến trường xưa, nơi bố hy sinh. Thắp hương cho bố và đồng đội, tri ân những người anh hùng đã không tiếc máu xương, chiến đấu và đã hy sinh vì nền độc lập tự do của dân tộc. Cảm nhận được hơi ấm của bố ở nơi ấy, con mới yên lòng